bỏ mất 3 năm, h vẽ con mèo còn giống con cún nữa làh no:
à mà có đc spam trong này ko nhỉ?:|
ko thì a chuyển bài e sang topic mới đi
lập 1 cái để thảo luận bên lề cuộc thi ý~
Hạn chót nộp bài là ngày 24 tháng 7 ý bạn milky :">~
Sẵn tiẹn tớ đã nhận được bài thi của ấy *chút chít* ấy sẽ được thưởng thêm 1 cái hôn nồng thắm vì nộp bài sớm :">~
Đừng xem đây như một câu chuyện kể dài lê thê. Hãy đón nhận nó bằng sự cởi mở của bạn. Ít nhất tôi đã đặt vào đây tất cả tình cảm, lòng chân thành của mình.
Có lẽ với bạn, vội vàng quá khi tôi bộc lộ những điều này. Nhưng lần này, xin hãy để tôi được yêu thương anh ấy - Sungie.
~chơi vơi nỗi nhớ về anh~
Và khi em viết những lời này thì anh đã thật sự ở trong trái tim em. Em chưa bao giờ dành cho mình niềm đam mê nào quá lớn trong cuộc đời ngoại trừ Benny và Jun. Như cuộc đời này là một vòng quay, anh bước vào cuộc đời em, rồi sẽ nhẹ nhàng đi ra khỏi. Và chỉ sẽ mất 1 thời gian, em sẽ nhanh chóng quên anh đi, đẩy anh ra khỏi thế giới của mình. Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ đi theo dòng hoạch định của con người. Và điều không tưởng đã xảy ra.
Sungie mà lần đầu tiên em biết - quá nhạt nhòa dưới cái bóng quá lớn của Shinhwa. Đơn giản vì khi đó em chỉ biết mỗi Shinhwa, đến ngay cả tên anh em cũng chẳng biết. Sungie mà lần thứ hai em biết - quá lãng mạn như cái danh mà mọi người phong cho anh - hoàng tử ballad. Sungie mà bây giờ em biết - đơn thuần chỉ là một con người. Và con người ấy đang tồn tại trong chính thế giới của em.
Cũng như khá nhiều fans khác, thứ đã lôi cuốn em chính là giọng hát mượt mà, đầy quyến rũ của anh. Và lúc đấy em đã tự hỏi mình: "HyeSung là ai?" Trên thế giới có rất nhều giọng ca làm điên đảo bao con tim. Và anh cũng nằm trong số đó. Khi anh cất giọng hát, biết bao thiếu nữ chìm đắm vào đấy, và em như một người khách lang thang, cũng ghé tạt vào đây chực chờ nghe giọng anh. Chưa bao giờ em nghĩ rằng mình lại sẽ dừng chân ở thế giới của anh. Nhưng bây giờ, thật sự là có đấy.
Quãng thời gian mà em sống trong thế giới những bài hát của anh là quãng thời gian đầy ý nghĩa và hạnh phúc trong cuộc sống em, dù có đôi khi em vẫn luôn có một nỗi sợ rằng nó sẽ rất ngắn ngủi và khép lại một cách vô tình. Khi đánh mất nó, em cảm thấy mình mất mát, chông chênh. Liệu anh sẽ cất bước như những người khác, những người mà em từng yêu thương - từng người một bước ra khỏi cuộc sống của em?
Em vẫn luôn tự nhủ với lòng, rồi mọi chuyện sẽ ổn, mọi thứ sẽ qua mau. Dù sao, trái tim em đã có ~ thứ nó cần: Benny - Jun. Có cần thiết không, khi có thêm Sungie, Shinhwa?
Trong những tháng ngày mà em ngỡ mình sẽ không thể thoát ra, trở về bên Jun em cảm nhận được lòng mình bình yên và ấm áp như thế nào, để rồi em nhận ra, có nhiều thứ trong cuộc đời mình không chỉ là sự cảm thương, quý mến nhất thời.
Và tình cảm với anh, không phải sự nhất thời. Em nhận được từ anh quá nhiều, từ cảm giác lắng nghe, chở che và trân trọng. Từ những bài hát đưa em vào giấc ngủ êm đềm. Từ những giai điệu mang đầy những xúc cảm sẻ chia, cảm thông, đồng cảm. Nhưng ngược lại, bất lực và cảm giác đến nghẹt thở khi chẳng thể làm gì cho anh. Em chỉ có thể ngồi đây, cầu nguyện và cảm nhận những gì anh đối mặt. Dù đôi khi em chỉ có thể im lặng quan sát, dù đôi khi em chỉ có thể lặng lẽ sẻ chia, nhưng em tin chính anh rồi cũng sẽ hiểu được những tình cảm của em. Liệu một ngày nào đó, ký ức này sẽ tan biến?
Sự liên kết của em với anh, đơn thuần chỉ qua những giai điệu, những bài hát, những sự cống hiến đến hết mình mà anh luôn giành cho fans. Có lẽ đến một lúc nào đó sự liên kết này sẽ bị cắt đứt và khi em trưởng thành, anh sẽ không còn bên cạnh em. Nhưng em tin rằng, mình đang đi đúng hướng, bởi vì mọi đứa trẻ đều cần phải lớn lên. Em không nên chỉ ngây ngô, mãi tự nhốt mình vào một nơi chật hẹp mà trong đó chỉ toàn cất giữ những niềm đam mê của riêng mình. Em nên nhìn thấu hơn mọi việc. Biết biến những niềm đam mê đó thành sức mạnh để vững tin vào đời. Và điều đó, em tin chắc, cũng là điều mà anh hay bất cứ một thần tượng nào cũng mong muốn fans của mình như thế.
Nếu như em luôn tin Ben và Jun là định mệnh của đời mình thì anh và Shinhwa là nét chấm phá trong bức tranh muôn vàn màu sắc của em. Nhờ sự đột biến này, nhờ anh mà em thấy cuộc sống này luôn tươi đẹp. Đã đến lúc em cần thay đổi bản thân. Cần phải thoát ra những nỗi ám ảnh luôn đeo bám bởi giờ đây em đã có đầy đủ sự tự tin. Đã có đủ mọi động lực. Là anh, là Ben, là Jun, là Shinhwa..và tất cả mọi người yêu thương khác. Cám ơn đã mang đến cho em tất cả.
Trực giác luôn mách bảo em rồi anh sẽ là một phần trong thế giới của em dù chẳng hề có ấn tượng ban đầu, dù em biết đến anh dường như quá muộn màng, dù với em, anh chẳng phải là tất cả. Trước khi khám phá những niềm đam mê lớn của đời mình, em luôn chơi vơi, lạc lõng, bấp bênh, chẳng nhận ra đâu là chính mình. Sẽ cứ mãi như thế, em sẽ luôn tự trói mình vào nỗi buồn, của mọi sự đau đớn, và chẳng hề nhận ra mình may mắn hạnh phúc đến nhường nào. Em sẽ chẳng trân trọng những gì mình đang có. Như cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa. Sungie mang đến những điều mà em tự cảm thấy mình chưa có, những điều mà em vẫn luôn mãi đi tìm. Trong vô vàn những cành cỏ 3 lá, sẽ chỉ có duy nhất 1 cành cỏ 4 lá mang đến cho em hi vọng và ước mơ, em nghĩ mình đã tìm ra nó - Sung luôn là thiên thần trong em...
Khi viết đến đây, tôi không nghĩ mình sẽ miên man như thế này. Nhưng dòng cảm xúc trong tôi cứ chảy mãi và tôi cũng chẳng hề muốn dừng câu chuyện của mình. Và có lẽ sẽ có những người nghĩ tôi đã quá ảo tưởng và tham lam. Muốn gom tất cả về mình. Tôi yêu Jun nhưng lại cần đến Sungie. Vâng, tôi là thế. :hihi: Tôi cần tất cả những người tôi yêu quý. Tôi sẽ luôn giữ họ trong tim mình.
Mọi thứ dường như quá tuyệt vời. Và cuộc đời có những điều như thế, bình lặng đi vào cuộc sống con người như một lẽ hiển nhiên, như một sự thật.
Và cuối cùng, một lần nữa thôi, tôi luôn muốn được yêu thương anh. Mãi mãi.
"Thời gian trôi qua, con người sẽ lớn lên, bước vào đời với ~ kinh nghiệm sống còn non nớt, tình yêu đấy sẽ là hành trang, sẽ là vũ khí giúp ta chống lại ~ thử thách, sẽ là động lực giúp ta biết cách đứng lên khi gặp va vấp giữa dòng đời. Tình yêu ấy mỗi lúc mỗi sâu sắc hơn, đằm thắm hơn, chẳng bao giờ mất đi, chẳng bao giờ quên được, cứ thế trôi nhẹ và in sâu vào ký ức con người."
Viết về một giấc mơ giữa những đêm lạnh giá của thành phố
Viết cho những ký ức vẫn miên man say đắm
Của một thời ngọt ngào sâu cay
Và một tình yêu vẫn nồng nàn cháy bổng
Chào nhé, nước mắt lăn dài trên má
Chào nhé, nụ cười tươi tắn trên môi
Chào nhé, những lời thủ thỉ ấm nồng
Và ta gặp nhau giữa mùa hè rực nắng
Chào nhé, người tình trong mộng của ta ơi!