Bà con ai xì chét về chiện gì thì cứ vô đây xả cho hết nhé :beat_shot:
--------------------------------------------------------------
Hôm nay là một ngày khó hiểu.... Tâm trạng ko vui ko buồn, đi thơ thẩn trong trường như một đứa ko có đầu óc :beat_shot:........
Thiệt tình dạo nì tâm trạng ko được ổn định cho lắm... Người thì cứ lờ đà lờ đờ :jin: ... Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ???
Mommy gọi sang hỏi có muốn về tháng 7 ko :jin::jin:... Muốn lắm chứ, nhưng ko về được... Ở bên này đã tiêu tốn một đống tiền cho tuition, roài tiền nhà cửa, giờ học bấp bênh lại ko thể kiếm được việc thích hợp, giờ mà đi về lại tốn một mớ cho tiền vé thì tội lỗi lắm... Mặc dù càng lúc mình càng thấy như thiếu năng lượng... :jin: Đúng là thiếu hơi ấm gia đình khổ thế đấy... Đi học, bạn bè chỉ dừng ở mức xã giao vì mỗi đứa sau khi hết lớp đều phải co giò chạy sang building khác, có muốn nói chuyện nhiều hơn cũng ko được. Hết giờ học lại lững thững đi về nhà, leo thẳng lên phòng, cũng chẳng nói chuyện với ai vì có gặp ai đâu mà nói :jin:. Mấy đứa ở cùng nhà nếu chưa về thì cũng chui rúc trong phòng....Trách sao được, bên này là thế, mỗi người một việc, hơn nữa cùng là phận thuê phòng trọ, tất cả cũng đều là người xa lạ cả thôi...
- Nugu johaiyo? (mày thích ai?)
- Shinhwa eh yo. :X (Shinhwa)
- Wae? (tại sao?)
- Moaleyo :jin: (ai bít tại sao:jin
Mẩu nói chuyện đầu tiên với một đứa Hàn, :jin:. Coi như thành công bước đầu cho công cuộc Hàn hóa :jin:. Có điều hơi ức chế vì con nhỏ này tự nhiên đi hỏi tại sao thích Shinhwa :beat_shot:. Nếu tao bít tại sao tao thích thì tao đã hung thích roài :jin:. Lạ đời thế, cái gì càng mù mịt thì càng đâm đầu vào, còn rõ ràng quá lại bắt đầu lảng ra xa... Giống như trước kia cảm nhận còn trống trải, nói chuyện với ai rất thích vì mình ko đoán được họ nghĩ gì... Còn bây giờ... có khi họ chưa nói đã hiểu rồi :jin:... đâm ra tẻ... có thể đó là lý do vì sao giờ tâm trạng bình bình, ko buồn ko vui... Đáng sợ nhất là lúc gọi điện về cho bà chị họ, biết bác chuẩn bị mổ bướu... Thế mà chẳng có một chút cảm xúc trong khi biết rõ là rất rất thương bác.... Có phải mình đang mất dần cảm xúc vì cái hoàn cảnh sống hiện tại??? Ngày hôm đó, chạy từ trường về nhà, lục lại những lá thư cũ bác gửi.... như tìm lại cảm xúc.... và ngồi khóc.... Có những thứ tưởng chừng đơn giản và mãi mãi là của mình, nhưng chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến nó vụt bay khỏi tầm tay...
Nhớ nhà quá.... ^_^.........................
--------------------------------------------------------------
Hôm nay là một ngày khó hiểu.... Tâm trạng ko vui ko buồn, đi thơ thẩn trong trường như một đứa ko có đầu óc :beat_shot:........
Thiệt tình dạo nì tâm trạng ko được ổn định cho lắm... Người thì cứ lờ đà lờ đờ :jin: ... Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ???
Mommy gọi sang hỏi có muốn về tháng 7 ko :jin::jin:... Muốn lắm chứ, nhưng ko về được... Ở bên này đã tiêu tốn một đống tiền cho tuition, roài tiền nhà cửa, giờ học bấp bênh lại ko thể kiếm được việc thích hợp, giờ mà đi về lại tốn một mớ cho tiền vé thì tội lỗi lắm... Mặc dù càng lúc mình càng thấy như thiếu năng lượng... :jin: Đúng là thiếu hơi ấm gia đình khổ thế đấy... Đi học, bạn bè chỉ dừng ở mức xã giao vì mỗi đứa sau khi hết lớp đều phải co giò chạy sang building khác, có muốn nói chuyện nhiều hơn cũng ko được. Hết giờ học lại lững thững đi về nhà, leo thẳng lên phòng, cũng chẳng nói chuyện với ai vì có gặp ai đâu mà nói :jin:. Mấy đứa ở cùng nhà nếu chưa về thì cũng chui rúc trong phòng....Trách sao được, bên này là thế, mỗi người một việc, hơn nữa cùng là phận thuê phòng trọ, tất cả cũng đều là người xa lạ cả thôi...
- Nugu johaiyo? (mày thích ai?)
- Shinhwa eh yo. :X (Shinhwa)
- Wae? (tại sao?)
- Moaleyo :jin: (ai bít tại sao:jin
Mẩu nói chuyện đầu tiên với một đứa Hàn, :jin:. Coi như thành công bước đầu cho công cuộc Hàn hóa :jin:. Có điều hơi ức chế vì con nhỏ này tự nhiên đi hỏi tại sao thích Shinhwa :beat_shot:. Nếu tao bít tại sao tao thích thì tao đã hung thích roài :jin:. Lạ đời thế, cái gì càng mù mịt thì càng đâm đầu vào, còn rõ ràng quá lại bắt đầu lảng ra xa... Giống như trước kia cảm nhận còn trống trải, nói chuyện với ai rất thích vì mình ko đoán được họ nghĩ gì... Còn bây giờ... có khi họ chưa nói đã hiểu rồi :jin:... đâm ra tẻ... có thể đó là lý do vì sao giờ tâm trạng bình bình, ko buồn ko vui... Đáng sợ nhất là lúc gọi điện về cho bà chị họ, biết bác chuẩn bị mổ bướu... Thế mà chẳng có một chút cảm xúc trong khi biết rõ là rất rất thương bác.... Có phải mình đang mất dần cảm xúc vì cái hoàn cảnh sống hiện tại??? Ngày hôm đó, chạy từ trường về nhà, lục lại những lá thư cũ bác gửi.... như tìm lại cảm xúc.... và ngồi khóc.... Có những thứ tưởng chừng đơn giản và mãi mãi là của mình, nhưng chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến nó vụt bay khỏi tầm tay...
Nhớ nhà quá.... ^_^.........................