Làm sao thể tin ngươi lại bỏ ta đi
Khi Hạnh phúc đã cận kề đến thế
Ta đã chạm vào ngươi, thật khẽ
Ấy vậy mà, ước vọng trượt khỏi tay..
Ta đã đưa nhau đi đến tận thánh đường này
Lời đính ước tưởng không thể chia cách
Trong tích tắc tất cả thành ảo ảnh
Ta thẫn thờ nhìn người bị họ cướp đi…
1. Đó là những vần thơ tôi viết sau trận chung kết định mệnh trên sân Allianz ngày 19 tháng 5. Cho đến tận hôm nay, cho dù ai cũng thấy rằng tôi rất điềm tĩnh, thậm chí hơi nhạo báng khi nhắc lại ký ức đó, thì sâu thẳm trong tôi, niềm đau vẫn nguyên, tê tái và nhức nhối đến nhiều lúc cảm thấy nghẹt thở. Như một miếng thủy tinh, nằm ở đó, mỗi hơi ta thở, mỗi bước ta đi… lại đâm vào buốt nhói.
Có nhiều người đã lạ lẫm hỏi tôi, vì sao có thể yêu một thứ đến mức đó, mà lại là một đội bóng, xa lạ… đúng là không lý giải được.
Nhắc lại ký ức buồn Champions League đó sau trận thua Italia đêm qua vì linh cảm đã đến từ khi mùa giải bắt đầu. Cái hôm khai mạc, khi bài hát “Mùa hè bất tận” khá là rộn rã vui tươi vang, thì trong tâm thức tôi chỉ văng vẳng giai điệu của bài hát khai mạc Champions League. Tôi cứ nhớ khúc nhạc thiết tha ấy, càng nhớ càng thấy nó bi tráng, càng thấy nó ám ảnh sang Mannschaft.
Trước mùa giải, ngồi với mấy anh em dân thể thao, trà đá vỉa hè cũng đã nhận định, bằng những dự cảm chứ không phải trên những tính toán chiến lược, chiến thuật, nhân sự.. cái tên người ta nhắc đến, là Italia. Nhưng, tình yêu của tôi là Mannschaft, dù không có cơ hội nào cũng vẫn đặt niềm tin yêu và kỳ vọng, huống hồ, cơ hội là rất nhiều.
Vì thế, khi người Italia lộ diện là đối thủ ở bán kết, trong tôi đã mơ hồ về hai chữ Định mệnh! Biết sao,
Định mệnh đã an bài cho em gặp anh
Nơi đoạn cuối đường tình không lối rẽ
Em vẫn biết có những điều Không thể
Nhưng tránh sao, được Định mệnh của mình?”
2. Ngay lúc viết những dòng buồn đau này, tôi lại bật đoạn video tự quay có bài hát đó, thấy từng tế bào nhỏ li ti trong người thấm đẫm nỗi buồn. Chỉ buồn thôi, không oán hờn, không tuyệt vọng.
Sau trận đấu, dù là rất buồn, nhưng tôi vẫn giống như con gà mẹ, xù lông ra để bảo vệ đàn con trước những châm chọc giễu cợt ác ý của những fan của các đội đã bại trước Mannschaft.
Tệ hơn là những hỷ nộ của fan Mannschaft- như một đàn diều hâu, xâu xé nỗi đau của chính mình. Bao giờ cũng vậy, sau một thất bại, là Mannschaft đón nhận thêm biết bao là oán trách, những tủi hờn giận dỗi, những phê phán “ông ăn gỉ mũi,” chỉ trích hậu vệ, chê bai các tiền đạo…Ô sao kỳ vậy, phải thắng mới yêu sao?
Sao phải so sánh bản lĩnh, tố chất của thời “ơ kìa,” sao phải cân đong đo đếm cái hay, cái dở, rồi bới móc những sai lầm của người này, người khác... Sao cứ phải tiếc nuối về thế hệ vàng, về bản lĩnh Đức của một thời xa xưa mà quên mất cái thời đó, chưa có Internet, chưa có truyền thông và cả những “thầy bói” bạch tuộc, voi, dê, khỉ… có khi cả bò, ngỗng để mà tra tấn tinh thần người ta.
“Thời gian không níu cho ta hạnh phúc đã mất,” xin đừng đem vầng hào quang quá vãng để làm gương cho hiện tại. Đây là Mannschaft của hôm nay, một Mannschaft mạnh mẽ và đầy khát khao của tuổi trẻ với lối đá tấn công mê hoặc cả những người chưa từng yêu tuyển Đức. Một Mannschaft mềm mại, tinh tế nhưng cũng đầy hiệu quả, dù cho đôi khi vụng về đến ngây ngô…
Còn muốn gì hơn ở những chàng trai đó? Đòi hỏi họ tinh thần Đức ư? Với gánh nặng oằn vai danh hiệu của các đàn anh và kỳ vọng của người hâm mộ, với sức ép bốn bề của truyền thông, của tài chính, chính trị xen vào sân cỏ…họ chả cống hiến hết mình đến tận giây phút cuối đấy sao? Cho đến trước bàn gỡ trên chấm phạt đền, tất cả họ vẫn lao lên không hề nản chí, nỗ lực không mệt mỏi.
Có bạn đã bình luận là sự nỗ lực trong tuyệt vọng và thảm hại. Nhưng, không có nhiều đội bóng có tố chất tấn công đến phút cuối như thế. Và khi tia hy vọng lóe lên, 11 người của Mannschaft ở phía khung thành Buffon thì bên cạnh phía 3 màu đen, đỏ, vàng đang ngập tràn nước mắt, bên của màu xanh dương, trắng, đỏ đã xuất hiện nỗi lo lắng tột cùng, trên mọi khuôn mặt. Balotelli, thậm chí đã ôm mặt không dám theo dõi tiếp những giây cuối. Người Italia cảm nhận được mối hiểm họa nếu có bàn gỡ hòa, không thể biết điều gì sẽ xảy ra.
3. Giã biệt, lại một lần nữa quỵ ngã trước Định mệnh. Vẫn gửi những đóa hồng nhung đẹp nhất vào tay kẻ chiến bại, để cảm ơn các chàng trai quả cảm đã cho tôi những thời khắc tuyệt đẹp hội tụ mọi cảm xúc, đó là khi được chứng kiến Mannschaft thi đấu. Là khi họ ghi bàn, chiến thắng và cả khi họ gục ngã. Và,
Rồi người sẽ quay lại bên ta thôi
Ta sẽ vượt trùng khơi, băng qua ghềnh thác
Mang trái tim tin yêu và niềm đam mê bất tận
Đến tận núi Mặt Trời giành lại người yêu!
Nhất định thế, đúng không, Mannschaft?
Nhà thơ, nhà báo, một trái tim yêu die Mannschaft đến vô cùng tận - Đoàn Ngọc Thu