Nói chung là, một trong những tính xấu của mình là, tư tưởng yêu thích rất cực đoan, cho nên, không thể tha thứ cho Andy Murray đã cướp mất chiếc HCV Olympic của Federer. Vì vậy, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi một chút khi Murray không đoạt được thêm chiếc HCV Mix double. Giờ thì Federer đã trả lại món nợ Wimbledon cho người Anh, vì thế, từ rày về sau, dù cho Andy Murray có khóc bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cũng đừng mong cảm tình từ mình.
Mặc dù trước khi trận đấu diễn ra, mình đã chuẩn bị tâm thế của kẻ thua cuộc, vì trong lòng mình đã có sẵn một sự ám muội, lần này Murray sẽ giành chiến thắng, nhưng sau trận thua của anh, hệ lụy của nó thật kinh khủng. Và dù cho những phát biểu của anh có làm vơi bớt tâm trạng sầu não đi một chút, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối cho sự nghiệp dang dở 1 HCV Olympic của anh. Và buồn cho anh đã không thể mang tấm HCV thứ 2 về cho đoàn Thụy Sĩ. Dẫu sau thì, dù cho màu của tấm HC là vàng hay bạc, thì nó đều mang giá trị tuyệt nhất khi khoác trên người Federer. Đúng thật là chẳng có gì tuyệt đối, chỉ có thuyết tương đối của Einstein là tuyệt đối mà thôi. Và, dù có để tuột chiếc HCV Olympic lần này, thì bản thân anh cũng đã rất vĩ đại rồi ...
Cám ơn Juan Martin del Potro đã chiến thắng Nole để giành chiếc HC đầu tiên cho Argentina, thật sự cảm ơn anh
nếu như với mình tennis là Federer và Federer là mọi định nghĩa cho Tennis, thì del Potro sẽ là người viết tiếp câu chuyện đó. Trận thắng Federer năm 2009 để giành chức vô địch US Open đã làm mình không thể quên cái tên của anh. Với những người khác, đánh bại Federer sẽ trở thành kẻ thù, cái gai trong mắt mình. Nhưng với del Potro, mình luôn dành một tình cảm trìu mến cho anh. Thậm chí với những trận mà Federer đã đánh bại del Potro, trong lòng mình luôn cảm thấy ray rứt, nhất là trận bán kết Olympic, del Potro đã kiên cường chiến đấu đến phút cuối, để rồi, anh lại thất bại trước huyền thoại sống của làng banh nỉ, chứng kiến những giọt nước mắt của anh, lại làm bùng lên sự đau nhói trong tim. Chiếc HCĐ của Olympic 2012 lần này, thật sự là món quà đầy khích lệ với những nỗ lực của anh trong thời gian qua, sau khi vật lộn với chấn thương dai dẳng. Bước vào giải đấu năm 2011 anh gần như mất hút khi xếp hạng ngoài 400 trên bảng xếp hạng của ATP, nhưng bằng nghị lực và bản lĩnh phi thường, anh kết thúc năm 2011 với hạng 11 thế giới. Vượt lên chính mình, chiến thắng nỗi đau, từng ngày một hoàn thiện khả năng của bản thân, và bởi vì anh còn khá trẻ trên con đường sự nghiệp, mình tin một ngày nào đó, anh sẽ giành được những vinh quang mà anh xứng đáng nhận được. Tấm gương của anh đã chứng minh là không có gì là không thể, chỉ không thể khi bản thân không nỗ lực. Một ngày nào đó, khi Federer tuyên bố giải nghệ, lúc đó, mình sẽ toàn tâm toàn ý yêu và ủng hộ anh