Cho em gọi anh là anh nhé?
Cảm giác này đến bất chợt, em cũng chẳng biết gọi nó là gì...?
Có lẽ vì em thang thang hết Naruto FC này đến Naruto FC khác, Rồi lại dừng lại ở tên Anh...
Chọn một cái ảnh của anh để lên cũng khó quá, em nhiều ảnh của anh...
Em đã viết về anh nhiều...
Nó lãng mạn quá, như chính tâm hồn của em vậy...
Hì.........
Ai bảo em yêu anh...
Có lẽ anh là tình yêu đẹp nhất, một tình yêu không có nước mắt mà chỉ tồn tại những nụ cười...
Em lướt ngang qua những topic, có những cô bé cũng yêu anh, và muốn làm vợ anh...
Em chỉ mỉm cười....
Em cũng đã có lần như thế...
Nhiều lần...
Thậm chí còn hơn thế...
Ngây thơ
Trẻ con và vô tư...
Đừng nghĩ em đã lớn...
Và dù có lớn hay già....
Hay có con...
Em vẫn không xấu hổ về điều ấy...
Ai lại xấu hổ khi mình yêu?
Em nhớ cái cảm giác có anh và em thuộc về anh...
Thật sự...
Anh thuộc về cuộc sống này, anh không thuộc về bất cứ ai...
Nhưng, cái cảm giác ấy, cái cảm giác anh thuộc về em ấy sao mà nhẹ nhàng và tuyệt vời thế...
Em đã nhận vơ...
Ai khi yêu anh cũng nhận vơ...
Ừ thì nhận vơ... Nhưng nó cũng là một kỷ niệm đẹp lắm...
Em sẽ không quên...
Anh sẽ chẳng bao giờ làm em khóc...
Có ai đó vừa hỏi, em còn thích anh không?
Em nghĩ đó không còn là thích hay không... Mà đó là một thứ gì đó vĩnh viễn...
Nó như một phần con tim em...
Sau tất cả ... khi em cô đơn hay trống trải, nghĩ về một thứ vô tư và đẹp đến vậy làm em chạnh lòng....
Làm em thấy mình bay bổng...
Có thể, tình cảm ấy không khiến em hét lên khi gặp những thứ liên quan đến anh...
Nhưng em sẽ giữ tình cảm ấy ở trong tim đấy....
Anh hạnh phúc...
Có bao nhiêu có gái yêu anh như em đã yêu?
Người ta nói hết yêu không phải là phản bội....Hết yêu chỉ là hết yêu mà thôi....
Nhưng ai bảo em hết yêu anh chứ?
Không đâu...
Đó chỉ là tình cảm em cất trong trái tim này...
Một chỗ dựa dành cho em khi không còn ai bên cạnh...
Khi em cô đơn...
Em sẽ cười và nhớ đến anh...
Ít nhất, luôn có anh chờ em ở THIÊN ĐƯỜNG
Như trong câu chuyện thần tiên của em...
..............
Em đã khóc khi đọc những dòng ấy.
Từng câu, từng chữ... cứ như thể chính em đang viết... viết cho anh những điều mà dù rất muốn, em cũng không thể nói thành lời.
Giống quá... giống đến kì lạ...
Dẫu không cùng một người, nhưng... chẳng thể nhầm lẫn... chính là tình cảm ấy.
Là một phần con tim em...
Là chốn bình yên em tìm về khi trong tay chỉ còn lại những mảnh vỡ...
Dù em không biết sẽ phải khóc đến bao giờ...