Gửi lời yêu thương!!!

hienqv

Chánh thất nhà M, S.V.C Writing Contest, Giải Khuy
Translator
Thank God i'm so lucky !!!!
love my family !
 

hyemi

Tiểu muội nhà M
Staff nghỉ hưu
Cho em gọi anh là anh nhé?

Cảm giác này đến bất chợt, em cũng chẳng biết gọi nó là gì...?
Có lẽ vì em thang thang hết Naruto FC này đến Naruto FC khác, Rồi lại dừng lại ở tên Anh...
Chọn một cái ảnh của anh để lên cũng khó quá, em nhiều ảnh của anh...
Em đã viết về anh nhiều...
Nó lãng mạn quá, như chính tâm hồn của em vậy...
Hì.........
Ai bảo em yêu anh...
Có lẽ anh là tình yêu đẹp nhất, một tình yêu không có nước mắt mà chỉ tồn tại những nụ cười...

Em lướt ngang qua những topic, có những cô bé cũng yêu anh, và muốn làm vợ anh...
Em chỉ mỉm cười....
Em cũng đã có lần như thế...
Nhiều lần...
Thậm chí còn hơn thế...
Ngây thơ
Trẻ con và vô tư...
Đừng nghĩ em đã lớn...
Và dù có lớn hay già....
Hay có con...
Em vẫn không xấu hổ về điều ấy...
Ai lại xấu hổ khi mình yêu?

Em nhớ cái cảm giác có anh và em thuộc về anh...
Thật sự...
Anh thuộc về cuộc sống này, anh không thuộc về bất cứ ai...
Nhưng, cái cảm giác ấy, cái cảm giác anh thuộc về em ấy sao mà nhẹ nhàng và tuyệt vời thế...
Em đã nhận vơ...
Ai khi yêu anh cũng nhận vơ...
Ừ thì nhận vơ... Nhưng nó cũng là một kỷ niệm đẹp lắm...
Em sẽ không quên...

Anh sẽ chẳng bao giờ làm em khóc...
Có ai đó vừa hỏi, em còn thích anh không?

Em nghĩ đó không còn là thích hay không... Mà đó là một thứ gì đó vĩnh viễn...
Nó như một phần con tim em...
Sau tất cả ... khi em cô đơn hay trống trải, nghĩ về một thứ vô tư và đẹp đến vậy làm em chạnh lòng....
Làm em thấy mình bay bổng...
Có thể, tình cảm ấy không khiến em hét lên khi gặp những thứ liên quan đến anh...
Nhưng em sẽ giữ tình cảm ấy ở trong tim đấy....
Anh hạnh phúc...
Có bao nhiêu có gái yêu anh như em đã yêu?


Người ta nói hết yêu không phải là phản bội....Hết yêu chỉ là hết yêu mà thôi....
Nhưng ai bảo em hết yêu anh chứ?
Không đâu...
Đó chỉ là tình cảm em cất trong trái tim này...
Một chỗ dựa dành cho em khi không còn ai bên cạnh...
Khi em cô đơn...
Em sẽ cười và nhớ đến anh...
Ít nhất, luôn có anh chờ em ở THIÊN ĐƯỜNG

Như trong câu chuyện thần tiên của em...

..............

Em đã khóc khi đọc những dòng ấy.
Từng câu, từng chữ... cứ như thể chính em đang viết... viết cho anh những điều mà dù rất muốn, em cũng không thể nói thành lời.
Giống quá... giống đến kì lạ...
Dẫu không cùng một người, nhưng... chẳng thể nhầm lẫn... chính là tình cảm ấy.

Là một phần con tim em...

Là chốn bình yên em tìm về khi trong tay chỉ còn lại những mảnh vỡ...



Dù em không biết sẽ phải khóc đến bao giờ...
 

hyemi

Tiểu muội nhà M
Staff nghỉ hưu
Em à...
Ss biết mình chẳng làm được gì cho em...
Nhưng mà...
Dù có ra sao đi nữa...
Bình an em nhé.
 

shali

Chánh thất nhà Lee, S.V.C Writing Contest, Giải An
Sub Group Leader
OK, quyết định rồi. Đại Học Tôn Đức Thắng, khoa Tài chính Ngân hàng. Ok, mục tiêu đã xác định, cố lên nào~ Ai cha~~~~~~~~~~
 

susu-edible

Staff danh dự
Staff nghỉ hưu
Sao lại nhớ các lão đến thế...

Con đường còn dài lắm.

Em ko dám hứa, nhưng em sẽ làm hết sức có thể...
 

bristina

Tiểu thiếp nhà Park, Đại diện JKF
Trans Group Leader
OMG, I felt in love with Akame & KAT-TUN..............
This was the first song I ever heard by KAT-TUN. They really touched my heart. When I saw Nakamaru and Junno cry I just wanted to cry. Needless to say they are now my favorite band. Akame's voice are the best <3
 

bristina

Tiểu thiếp nhà Park, Đại diện JKF
Trans Group Leader
Tôi chợt nghĩ đến những người giống mình. Những người ngoài kia cũng đang cúi mặt , cắn môi để ngăn không cho mình bật khóc vì những gì họ nhận được là quá sức chịu đựng. Tôi nghĩ về những người khác mình, những người đã chọn cơn mộng du làm sự giải thoát vĩnh hằng. Và tôi nghĩ về những người giống mình, những người vẫn đang sống và đối mặt với sự sống từng giây từng phút, chân khụy xuống nhưng đầu vẫn ngẩng lên...

...

Các Peter Pan thân mến, đến lúc chúng ta phải lớn rồi.

.

Tôi là một Peter Pan. Như những câu chuyện thường kể, tôi không bao giờ lớn. Tôi nhìn thế giới từ trên cao. Tôi thấy ánh sáng và tôi nghĩ tới những điều tươi đẹp. Tôi nhìn thấy con người và tôi nghĩ tới yêu thương. Tôi chọn điểm dừng là mặt đất, với cái đam mê cháy bỏng của một con người, là được sống , yêu và được yêu, được thấy những điều đẹp đẽ chảy đều như những dòng sông không bao giờ cạn. Được thấy sự yêu đương như những mùa xuân không bao giờ hết. Được thấy những ước mơ không bao giờ chết.

Tôi đã được học rằng cuộc sống là thứ tàn nhẫn nhất vì nó giết chết ước mơ của loài người. Nhưng tôi chỉ thật sự hiểu được sự tàn nhẫn đó khi một ngày nọ, nó giết chết ước mơ của tôi. Ước mơ giữ cho những đam mê cháy bỏng của một con người luôn ấm nóng, luôn sống và thở, luôn thuần khiết và tươi mới. Ước mơ được thấy đức tin sống của con người dành cho nhau chứ không phải qua sách vở và kinh thánh...

Ước mơ đó đang tan vỡ.

....

Tôi là một Peter Pan đã nhận ra sự tan vỡ. Tôi đang giống như một con sâu trong cái kén. Cái kén của tôi đang nứt dần. Tôi nhận ra cảm giác khó thở. Tôi nhận ra cảm giác hụt hẫng. Lần đầu tiên tôi biết đến trọng lực. Nó kéo tôi chùng xuống. Tôi lê người trong khi ánh sáng từ bên ngoài vẫn còn chiếu vào. Tôi thoi thóp thở bằng thứ không khí của nhân loại. Tôi dị ứng với thứ ánh sáng đó. Tôi muốn hàn gắn lại cái kén của mình. Tôi thất bại. Và tôi đang lê người trong cái sự thở không khí và hứng ánh sáng đó. Mọi thứ đều lạ lẫm và khó thở. Kể cả khi tôi lê và tôi thấy con người. Tôi nắm tay con người. Tôi nhận ra mọi thứ tôi và các bạn đã tưởng tượng khi bắt đầu cuộc sống ở đây, đều là ảo tưởng.

Tôi bắt đầu sự sống của cái thực tế. Tôi bắt đầu cái chết đi của sự ảo tưởng. Và tôi biết tôi đang lớn lên. Tôi đã muốn chối từ điều đó biết bao. Vì tôi đang rất đau.

...

Như mọi Peter Pan khác đã sống và tồn tại trên mặt đất này bằng cách đó. Tôi lớn lên bằng nỗi đau.

.

Các Peter Pan trưởng thành, họ không bay nữa. Họ thức dậy vào 7 giờ, đánh răng và dùng bữa sáng,lên xe bus đi làm, đánh máy vi tính, ăn trưa văn phòng và trở về nhà lúc 6 giờ chiều. Và không lúc nào họ không bâng quơ nghĩ về nỗi buồn. Chúng ta càng chạm mặt con người, chúng ta càng thấy xa cách họ. Dù chúng ta đã mơ về những sự kết nối của yêu thương và nhân đạo, chúng ta vẫn phải chấp nhận rằng những gì chúng ta thấy từ trên cao chỉ là sản phẩm của sự ô nhiễm ánh sáng. Chúng ta phải chấp nhận những vết xấu xí trên khuôn mặt và bản chất con người, dù chúng ta đã mơ về những trái tim biết hát. Chúng ta đã biết khát tình thương, dù chúng ta đã nghĩ rằng con người gần nhau thì sẽ đầy đủ tất cả.

Chúng ta chưa có gì cả, và chúng ta chỉ mới vừa bắt đầu sự sống thôi, các Peter Pan à, bằng nỗi đau. Nỗi đau mà chúng ta cảm nhận ở sự trống trải phía sau xe máy, trong phòng, hay cả trên những chiếc giường con to kềnh càng, mà người nhỏ bé là chúng ta. Nỗi đau mà chúng ta cảm nhận khi mất đi những người yêu thương nhất. Nỗi đau mà chúng ta cảm nhận khi niềm tin của chúng ta bị bào mòn một cách nhẫn tâm. Nỗi đau mà chúng ta cảm nhận khi yêu thương của chúng ta tồn tại như một thứ nghịch lý xấu xa nhất của hành tinh này.

Nhưng ngày qua ngày chúng ta vẫn sống. Và tôi chắc rằng, các Peter Pan của tôi, rằng có rất nhiều nỗi đau được chúng ta dệt ra, thành thảm ,thành chăn ,thành chiếu ,thành những bức tranh khác nhau nhưng đều khiến người ta rơi nước mắt. Nhưng vẫn chưa một ai ngừng dệt hy vọng, thành sông ,thành suối ,thành những bức tường thành giống nhau nhưng đều khiến người ta mạnh mẽ lên.Người ta mạnh mẽ vì người ta vẫn hoang đường mơ mộng trong một xã hội nhà cửa xây bằng móng chứ không phải bằng mây. Người ta vẫn hoang đường trải lòng ra giữa một xã hội mà con người đi bằng giày đinh. Người ta vẫn hoang đường trong một xã hội logic.

Đó là nghịch lý đẹp nhất của hành tinh này.

....

Các Peter Pan của tôi, tôi viết ra những điều như thế này, không có nghĩa là ngày mai bạn sẽ không thấy tôi ngồi khóc. Quan trọng có thể là, bạn cứ ở lại nhìn tôi khóc. Để rồi bạn lại thấy tôi đứng lên và đi tiếp. Để rồi khi tôi gặp bạn , nghe chuyện của bạn, khóc chung với bạn, tôi lại vỗ vai bạn mà nói rằng : "cố lên, vì cuộc sống còn dài !". Tôi không thể biết được cuộc sống dài này sẽ thay đổi tôi và bạn thành những con người thế nào, hay ít nhất có còn giữ được chữ "người" cạnh chữ "con" hay không. Tôi không biết gì cả. Chúng ta không biết gì cả. Điều duy nhất chúng ta có thể làm, là khi thấy bão hãy đi về phía nó. Vì đó là cách duy nhất để không bị chôn vùi.

Và vì trước nỗi đau, chúng ta không muốn trốn tránh nữa.

....

Hôm nay tôi để cho nhiều nỗi đau hành hạ mình. Và tôi tin rằng mình không phải là người duy nhất.

Dù gì thì..."cố lên, vì cuộc sống còn dài !"

:)

Mew's note.
 

shali

Chánh thất nhà Lee, S.V.C Writing Contest, Giải An
Sub Group Leader
tớ thật lòng muốn ôm bạn vào lòng
bởi lẽ.... trái tim bạn quá nhạy cảm, tâm hồn bạn quá rối rắm, phải chi bạn cứ đơn giản như mình thì có tốt hơn ko?

Có phải... đôi khi bạn cô đơn, bạn 1 mình, mình lại ko thể đến bên bạn...
Mình hỏi thật, bạn có thấy mình thay đổi ko? Mình lo sợ... mình thay đổi.............
 

hyemi

Tiểu muội nhà M
Staff nghỉ hưu
Anh nhé
Trọn đời yêu không thôi...

Nhẹ nắm đôi bàn tay
Kề vai lãng du, dìu nhau đến nơi bất tận
Yêu thương...​
 
Last edited:

hyemi

Tiểu muội nhà M
Staff nghỉ hưu
Em không còn nhớ nổi lần cuối cùng mình được ngủ ngon giấc là khi nào.

Quá lâu rồi...
Những giấc ngủ nặng nề... những đêm trằn trọc...
Và ác mộng.

Biết bao lần em đã tưởng mình sắp phát điên.

Im lặng và chờ đợi...
Tất cả như thứ khí độc ép đầy lồng ngực, thật chặt, chỉ chờ đến khi vỡ tung.

Những gì có thể đã xảy ra...
Những gì có thể sẽ xảy ra...



Còn bây giờ...



Anh đã về rồi.
Tại sao em không tài nào rũ bỏ được những ý nghĩ đó ra khỏi đầu?

Em đã lo sợ những điều tồi tệ hơn thế.

Nhưng...

Đâu đó, sâu thẳm trong lòng mình, cái cảm giác đó vẫn không ngừng ám ảnh em...

Có phải chỉ là chiếc mặt nạ...?



Giống như giấc mơ đêm qua...
 

Nala

Tiểu thiếp nhà Mun
Staff nghỉ hưu
2 năm... trước đây em cứ nghĩ thời gian chờ đợi là lâu lắm chứ.
vậy mà...
em đã đợi, và đã không ngừng nuôi dưỡng tình yêu dành cho các anh.
Shinhwa-sẽ-trở-lại. chắc chắn như thế. và em sẽ chẳng phải lo lắng về việc này.

sẽ nhanh thôi mà
 

Nala

Tiểu thiếp nhà Mun
Staff nghỉ hưu
ước mơ...
dù biết có lẽ chẳng bao giờ thực hiện được
cho dù là chút hy vọng mong manh
nhưng...
tôi vẫn hy vọng, vì...
biết đâu đấy

I love You forever
 

bristina

Tiểu thiếp nhà Park, Đại diện JKF
Trans Group Leader
Khi cuộc sống cần có niềm tin và hi vọng <3 Cám ơn anh, người yêu dấu <3
 

hyemi

Tiểu muội nhà M
Staff nghỉ hưu
Anh lúc nào cũng thế.
Nhưng em chẳng bao giờ giận anh được, đúng không?

Sẽ thế nào khi chỉ còn lại một mình...?

Nhưng anh còn nhớ không?
Em đã từng nói rằng anh là người đầu tiên khiến em muốn thay đổi.
Là người đầu tiên khiến em muốn sống khác ngày hôm qua...
Muốn mỉm cười nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn...
Giống như anh...

Nên em tin mình đủ mạnh mẽ để giữ lời hứa.
Anh sẽ tin em chứ?
 

bristina

Tiểu thiếp nhà Park, Đại diện JKF
Trans Group Leader
Thất bại làm niềm tin nơi em bị lung lay. Em đã từng chạy trốn. Đắm mình vào ảo vọng của bản thân. Cuộc thi ngày mai, không phải là cuộc thi em nên tập trung quá vào. Nhưng lại là cơ hội để lấy lại niềm tin nơi em :) Em sẽ làm hết sức mình bằng hi vọng và khát khao khẳng định. Em sẽ làm được dù em biết với em nó thật khó khăn :)
 

bristina

Tiểu thiếp nhà Park, Đại diện JKF
Trans Group Leader
Vì nếu em cần một bờ vai êm. Nếu em cần những phút bình yên, anh sẽ đến ngồi kề bên em.
Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan, dẫu phong ba anh sẽ đến với em cho dù không làm em cười anh sẽ đến để đc khóc cùng em.
Và khi em cười nụ cười long lanh. Con tim anh hạnh phúc rạng ngời, anh sẽ đến như bao lần để mình cùng tựa vào (bờ) vai nhau…
 

bristina

Tiểu thiếp nhà Park, Đại diện JKF
Trans Group Leader
The University of Bayreuth, Ludwig Maximilians University, Erlangen-Nürnberg University, Bamberg University. I will apply all :))
 
Top