Tiky's Diary...
Mưa bay bay
Gió rét làn da
Trời trong xanh, ngày hôm nay thật đẹp. Chỉ một buổi sáng thu chớm lạnh, tôi đã khám phá ra nhiều phần ẩn sâu trong tâm hồn mình. Trước khi tôi kể bạn nghe về chính tôi thì tôi cũng có một câu hỏi dành cho các bạn: "Có bao giờ bạn tự nhận xét về chính mình một cách thành thật chưa? ". Nếu là ngày hôm qua, tôi sẽ trả lời là chưa. Nhưng cuộc sống luôn vận động, biến chuyển không ngừng. Và tôi của ngày hôm nay, lại có thể can đảm nhìn thẳng vào chính mình.
Tôi - một đứa trẻ con. Hời hợt, nông cạn và ngốc nghếch khôn cùng. Nhưng nếu trước đó, bạn sẽ bắt gặp lời giới thiệu thật khác của tôi: Tôi hòa đồng, sôi nổi, nhạy cảm và dễ tổn thương. Qủa thật mọi thứ đã đảo lộn 360 vòng, tôi đã có cách nhìn khác về chính mình.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình chẳng mấy chi khá giả. So với các bạn đồng trang lứa thì trong suy nghĩ của tôi, tôi luôn là đứa thua thiệt về mọi thứ. Học hành, tình cảm, tiền bạc, gia đình.....Và trong tôi luôn mang một nỗi ganh tị, dù cho tôi vẫn có một gia đình hạnh phúc hơi nhiều người. Bố tôi chăm lo rất đầy đủ cho chị em chúng tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy không đủ. Có những khi, tôi luôn tự ti về chính mình, khi mà bạn bè có máy tính để truy cập thì tôi lại phải vác chiếc xe đạp cà tàng chạy khoảng mấy cây số để tìm được một tiệm net. Khi mà bạn bè lo chạy đôn chạy đáo kiếm chỗ đi học thêm thì tôi phải một lần nữa vác cái xe cà tàng ấy đến chỗ bán để phụ mẹ. Khi mà bạn bè kháo nhau về những trang phục sành điệu thì tôi lại ngậm ngùi nhìn lại bộ đồ trên người mình. Khi mà chúng lại khoe nhau những điện thoại đắt tiền thì tôi vẫn chỉ có cái đập đá. Khi mà bạn trai tụi bạn thật ga lăng và đáng yêu thì tôi lại luôn chôn mình vào hố sâu.....Tất cả những cái khi mà ấy khiến tôi như phát điên với chính mình. Tôi THẬT SỰ đã GHEN TỊ, THẬT SỰ đã có lúc GHÉT những đứa bạn. Mặc dù chính tôi cũng biết là không tốt. Mặc dù đó gọi là đua đòi. Mặc dù tôi vẫn luôn quyết tâm độc lập, không xài nhiều tiền bố mẹ vào những thứ vô bổ, không là gánh nặng cho bố mẹ. Nhưng những gì trước giờ tôi làm đều đối lập lại với suy nghĩ. Tôi vô tình và cố ý gây cho mình những nỗi nhọc nhằn không đáng cũng như những nghĩ suy không đúng về tụi bạn.
Tôi luôn cho là mình đúng, và tôi rất ít để lắng nghe người khác. Nếu ai đó nói tôi lanh lẹ, thì xin thưa, quả thật đúng là vậy. Tôi vẫn luôn tự hào về cái mảng kiến thức của mình. Những vấn đề từ xã hội, chính trị,...cho đến kinh tế, thể thao, điện ảnh...tất cả trong cái đầu tôi đều chứa hết. Và bất kể với ai, tôi luôn chứng tỏ mình là giỏi, là nhất về sự hiểu biết. Tôi cứ luôn dồn họ vào chân tường của sự việc mà chẳng mảy may chú ý xem họ có nói gì hay không. Tôi, đã từng là như thế.
Tôi hay hờn dỗi và luôn muốn mình là tâm điểm của sự chú ý. Khi có lỗi, tất nhiên bạn phải xin lỗi. Và tôi cũng vậy. Nhưng sau mỗi lời xin lỗi tôi lại bắt đầu thấy cáu, ghét vì tôi nghĩ rằng có một chuyện như thế mà mình cũng phải xin lỗi, có đáng không chứ. Tôi lại quay ra hờn dỗi ngược trở lại và điều đó làm mọi người quan tâm đến tôi. Khi đó hiển nhiên tôi lại nghĩ rằng mình là tâm điểm của mọi sự chú ý. Tôi, cũng đã từng như thế.
Tôi hay nghĩ xấu về bạn khi bắt trúng một lỗi gì đó của bạn và áp đặt nó cho bạn.
Tôi ghét bạn nhưng vẫn có thể thản nhiên nói chuyện, vui đùa cùng bạn.
Tôi lại có tật xu nịnh và cứ hay ngoeo nguẩy như con cún sau lưng bạn.
Tôi có thể vô cớ ghét bạn và vô cớ thương hại bạn.
Tôi lại là người hai mặt với bạn và với chính tôi.
Tôi vẫn còn vô số những tật xấu khác mà nếu kể ra thì đến hàng thế kỉ mất.
Và khi đang viết những dòng nhật kí này để tự kể tội chính mình thì tôi cũng đang tự giả tạo đấy thôi. Gỉa tạo để tự thương hại cho chính mình về những thứ đáng ghê tởm kia từng là tính cách của tôi. Con người thật không hoàn hảo, nhưng tôi đã đánh mất quá nhiều phần hoàn hảo mà đáng lẽ ra tôi có thể có được. Có quá muộn không khi đến giờ tôi mới nhận ra mình đáng thương và đáng trách đến thế. Có quá muộn không cho một lời chân thật về chính bản thân?
Tôi vẫn chưa thể tha thứ cho chính mình. Tôi cảm thấy căm giận mình. Và tôi lại càng thấy có lỗi với mọi người xung quanh mình nhiều hơn. Bố mẹ, bạn bè, người thân.....
Đáng lẽ ra tôi không nên làm thế với mọi người. Tôi đã có thể là một đứa tốt hơn. Và có một cuộc sống tinh thần tốt hơn nếu như tôi biết mở lòng, biết khoan dung, tha thứ và sẻ chia. Lẽ ra tôi đã có được những điều tốt nhất ấy....
Tôi sẽ chẳng khác nào đứa vứt đi của xã hội nếu như khi đã nhận ra sai lầm mà vẫn không biết sửa chữa nhỉ?
Dẫu sau, nhật kí ngày hôm nay cũng đến đó thôi. Tôi còn phải cảm nhận sáng thu Hà Nội hôm nay nữa chứ.
---Sáng thu trên con phố dài---
Tiky.