Những cái chết vào mùa hè làm tôi thảng thốt.
Bầu trời xanh ngăn ngắt.
Cái ý nghĩ sao phải sống sót trong thế giới này mới đáng buồn làm sao.
Tự nhiên cây sương rồng đã chết khô từ lâu hôm nay nhìn lại thèm ôm nó vào lòng.Gần đây, tôi chán ghét sự sâu sắc một cách sâu sắc. Tỉnh táo, tôi gạt sang một bên thế giới hỗn loạn từng cào xé mỗi tối. Lý do hợp lý cho mọi chuyện luôn là thời gian. Cả khách quan lẫn chủ quan, công việc bận rộn đem lại sự tự chủ về mặt cảm xúc và sự mỏi mệt khiến những giấc ngủ rất ngắn ngủi không còn mộng mị. Điều lạ lùng là tôi không cảm thấy mình mất mát xúc cảm hay thiếu hụt điều gì như nhiều người từng gặp khi rơi vào guồng xoáy công việc.
Ngược lại, một cảm giác dễ chịu nhè nhẹ khi mình có thể control bản thân tốt hơn. Đến mức tôi nghi ngại chính bản thân mình, có lí nào mình hợp với khuôn khổ cứng ngắc như thế này hơn là thứ cảm xúc huyễn tưởng hoang mang điên cuồng đang ẩn nấp như trước đây con người tôi đã từng.
Tôi nghĩ mình nông cạn và đơn giản đi mỗi ngày. Nếu có thể, tôi muốn mình ngu đi hàng giờ, hoặc rơi vào một trạng thái đáng yêu mơ màng huyễn tương mà ở đó tôi quên béng mình đang bao nhiêu tuổi, đang sống một tuổi trẻ vĩ đại và cuồng điên, đang chết chìm trong vô vàn kì vọng của gia đình, đang đau đáu nỗi buồn không tên từ một cuộc tình nhiều tên, đang hoang mang vì một bóng ma từ quá khứ cứ lấp ló đâu đây.
Quên luôn tôi là con người như thế nào.
Giống như một ngày nào đó. Cây xương rồng chết khô quên mất mình vẫn còn những cái gai.
Viết tặng cô bé có sinh nhật ngày hôm nay. Viết cho em và vì tôi.
Chúng ta không bao giờ có thể tự tháo bỏ những chiếc gai.
Nhưng hãy cứ chờ ai đó...
...ai đó không sợ những chiếc gai .
By Lexie
100925
~Gần đây tôi mất đi khả năng diễn đạt mọi thứ, đặc biệt là tâm trạng và cảm xúc. Vậy mà dù chỉ nói ra nửa lời, những dòng sms vô nghĩa và vu vơ, đơn thuần cô hiểu được tôi cảm thấy và đang gặp phải chuyện gì.
Quả vậy, dạo này tôi cười nhiều hơn và bớt suy nghĩ đi, ghét sự sâu sắc một cách sâu sắc và tự hứa bản thân muốn trở về đúng lứa tuổi 16 trong trẻo của mình, nhưng đời thì ít cho ta những điều ta muốn, bởi vậy mà thay vì tôi nghĩ rằng mình đã dần khá hơn 1 năm về trc, tôi lại nghĩ mình lại bắt đầu sống trong một cách vỏ bọc kín mít khác, cứ mịt mờ và vô vọng. Đôi khi muốn yêu một cách bình thường, tình yêu bình thường dành cho người bình thường, một thứ phi thường đối với một khác bất thường như chúng ta. nực cười. Tôi quay sang những thứ tiêu khiểu tới mức lậm luỵ quá rồi, nhưng tự hỏi nếu dứt ra thì sống sao cho hết 24h một ngày đây?
Cứ vậy mà héo mòn đi, ừ, như cây xương rồng, nhưng gai vẫn còn đó, vẫn làm người khấc đau,đúng k?
Yêu là thua cuộc rồi, nhưng chưa phải thua chính mình, để thả hồn mình trôi đi thôi, để số phần tự chôn mình vậy, luôn tự nhủ rẳng mọi chuyện tới rồi sẽ phải tới.
Tôi yêu cô lắm, cô gái à.